Pages

11.10.06

October 10, 2006: Truyện "Không bao giờ nói không thể"

Image


 


Thật khó mà có thể mà diễn tả được cái mốc trong cuộc đời tôi khi mà tôi khao khát được trở thành một giáo viên hơn bao giờ hết. Lúc còn nhỏ, tôi hay chơi trò dạy học với người em họ và những người bản của tôi với ước mơ sau này sẽ là một giáo viên. Nhưng tôi không nhận ra được rằng ước mơ của tôi hồi còn nhỏ muốn thực hiện được rất khó và phải tốn nhiều tiền. Tôi xuất thân từ tầng lớp trung lưu, và điều này chính là cái khó của tôi. Ước mơ được học trường đại học Coneticut trở nên xa vời, nhưng tôi đã không ngồi yên chờ đợi sự sắp đặt của số phận


Khi tôi bắt đầu học lớp 12, tôi đã nộp đơn vào các trường đại học và cao đẳng, nhưng trong thâm tâm tôi thì trường đại học Coneticut vẫn là số một. Nhưng có một bức rào lớn giữa tôi và giấc mơ của tôi - đó là thiếu hụt về nguồn tài chính


Lúc đầu, tôi đã từ bỏ giấc mơ đó. Tôi nghĩ, ai sẽ cho tôi - một nữ sinh trung học - một số tiền lớn để học đại học ? Tôi không phải là người giỏi nhất trong lớp tôi ; nhưng con tim đã mách bảo rằng tôi đang đi đúng hướng và tôi phải cố gắng chứng minh điều đó. Tôi biết rằng học bổng chỉ dành cho những người thật sự thông minh ( đó là điều tôi nghĩ ). Tôi đã nộp đơn xin hầu hết cá loại học bổng mà tôi có thể thi. Và rồi đồng thời người tư vấn hướng dẫn tôi nộp đơn xin trợ cấp từ hệ thống hỗ trọ tài chính của trường


Sau kì nghỉ lễ, các bạn tôi đều nhận được giấy chấp nhận (đơn xin nhập học mà chúng tôi nộp hồi đầu lớp 12) từ càc trường cao đẳng, đại học, tôi cũng háo hức chờ đợi thơ trả lời của mình. Cuối cùng thì cũng có một lá thơ từ trường đại học Coneticut gửi đến. Một cảm giác sợ hãi và một niềm vui tràn ngập trong tôi, nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi mở phong thư ra với bàn tay hoi run; TÔI ĐÃ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ ! Tôi đã đuợc trường Conetticut chấp nhận đơn nhập học của mình! Tôi khóc một lúc, vừa cảm thấy vui vừa sợ. Tôi đã học rất chăm chỉ để có thể được chấp nhận; Nếu tôi bị từ chối chỉ vì vấn đề tài chánh của tôi thi...?


Tôi đang có một công việc để làm, nhưng rõ ràng nó không đủ để tôi trả tiền học phí. Tôi là người đầu tiên tron gia đình được một trường ĐH chấp nhận học; và tôi biết cha mẹ tôi tự hào về tôi như thế nào, nhưng điều đó là không thể đối vớii cha mẹ tôi về vấn đề học phí. Tuy nhiên, cha mẹ tôi là người có hoài bão, và họ đã dạy tôi đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, bất chấp những trở lực mà tôi gặp phải, và đừng bao giờ đánh mất những gì mà mình thật sự muốn có được trong cuộc sống. Cha mẹ tôi đã đúng, và tôi tiếp tục tin tưởng vào cả bản thân tôi và ước mơ của tôi


Vài tháng sau, tôi nghe có tin tức từ văn phòng hỗ trợ tài chính. Tôi cho là chắc mình không đủ tiêu chuẫn để đươc hỗ trợ, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Cuối cùng có một lá thư đến. Tôi mở ra một cách vui mừng nhưng đó chỉ là một lá thư báo, trong thư yêu cầu gửi thêm một số thông tin của tôi để tiến hành việc xét đơn. Điều này cứ xãy ra lặp đi lặp lại, và hy vọng của tôi dường như đã khép lại. Cuối cùng, một phong thư to lớn được gửi cho tôi. Tôi biết, đây là thư xác định tôi có hay không được học ĐH. tôi mở bao thư ra và thật khó hiểu về những giấy tờ trong đó có nghĩa gì?


Vài ngày sau, tôi mang đống giấy tờ đó tới trường và hỏi người tư vấn xem qua nhưng giấy tờ đó. Ông ta nhìn tôi với một nụ cười thật to trên gương mặt ông ta và nói với tôi rằng tôi không những được hệ thống hỗ trợ tài chánh của trường giúp đỡ về các chi phí mà tôi còn đạt được 2 học bỗng mà tôi đã từng tham gia. Thoạt đầu, tôi thật sự là hơi bị sốc, và rồi tôi đã khóc. Tôi đã biến ước mơ thành sự thật.


Bây giờ tôi đã là sinh viên năm một trường ĐH Coneticut. Với sự bắt đầu của một thiên niên kỉ mới, ước mơ của tôi đã thành hiện thực.Tôi sẽ trở thành một giáo viên.


Tôi sống bởi câu nói :" Trên bầu trời có vô số những vì sao, nếu muốn là một trong những vì sao đó bạn cần có ước mơ và sự nỗ lực của bản thân ".

No comments: