Pages

10.10.06

October 10, 2006: Truyện "200 Ngày"

Image



 


Đó là một chiều mưa sụt sùi. Cái rét cộng với mưa gió làm lũ học trò buồn lao lòng. Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ. Lý do chính đang làm buồn lòng các cô cậu học trò là bục giảng vắng bóng thầy. Trò nhớ thầy....Thầy nghi một tuần nay rồi...

Thế mà thầy đến. Dù mưa gió và lạnh.Sau một tuần nằm viện với căn bệnh quái ác, thầy già đi và gầy nhiều, như chành bầng trơ trụi giữa mùa đông. Tuy vậy thầy bước vào lớp làm lớp học bừng lên một nguồn sinh khí mới. Theo thói quen, thầy mở hộp phấn, nhưng không phải là bắt đầu một bài giảng mới....

Thầy viết nên bảng một con số, không, không phải sĩ số lớp đâu. Cả lớp bừng tỉnh. Đúng rồi, con số, đó là cái thiếu hụt trên bảng và trong lòng học trò suốt một tuần nay. Các giáo viên khác không biết con số ấy có nghĩa gì, nhưng những con số ấy lại đi vào nếp nghĩ của mỗi học trò thấy. Thầy viết số 200. Cả lớp im lặng đi...

Thầy nhắc những kỷ niệm với lớp, với từng thành viên. Thầy nói về chuyện đời.Rồi thầy nói đến những con số "các trò có biết con số 200 là gì không?" Cả lớp im lặng

Các trò ơi,chỉ còn 200 ngày nữ là các trò ra trường rồi. Lần đầu tiên thầy viết nên bảng con số 300, rùi lùi dần đến 250, và nay đã là 200 rồi.Mỗi ngày một trôi qua, các trò có thêm được gì, mất đi những gì ? Tất cả đều không quay lại được.Nhưng thầy chỉ muốn các trò nhớ đến thời gian không biết chờ đợi ai. Thầy bỗng dừng lại một phút, rồi thầy nói tiếp.: thầy đã nghĩ ở lại với các trò được 200 ngày nữa, nhưng thầy đành phải chia tay các trò sơm hon 200 ngày....Lũ học trò ngơ ngác. Vài bạn gái măt đỏ hoe cả len. Mưa nặng hạt dần....

sau đó thầy phải nghỉ dậy vì bệnh nặng......

Năm năm sau, lũ học trò lớp 12 văn ngày ấy đã họp mặt lần đầu tiên, tại phòng học cũ. Không thể mời thầy. Thầy không còn nữa, 45 trò vẫn dủ mặt.Họ lần lượt viết lên bảng những con số đánh dấu những sự kiện, những bước ngoặt trong nhiều năm qua và nói về những con số của mình.Ai đó khóc. Và ai đó viết lên góc trái bảng con số 200, ngày thầy chia tay lớp học ngày xưa.


Tại sao phụ nữ khóc?


Một cậu bé hỏi mẹ:


-Tại sao mẹ lại khóc?


-Vì mẹ là một phụ nữ.


-Con không hiểu - cậu bé thốt lên.


Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:


-Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy.


Thời gian trôi đi cậu bé lại hỏi cha:


-Tại sao mẹ lại khóc hả cha?


-Tất cả phụ nữ đều như thế con yêu ạ -người cha mĩm cười đáp.


Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".


Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết.


Nghe hỏi nhà hiền triết ồn tồn nói: "Khi thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.


Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân bạn bè, ngay cả khi những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ khong bao giờ than thở.Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.


Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ vì người đã tạo dựng họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông để bảo vê trái tim anh ta.Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thâp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.


Ðể làm được những việc nhọc nhằn đó, người đã cho họ giọt nước mắt để rơi để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ.


Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên".


Mai Kim Cúc dịch theo sách.


www.hanhtrinh.4t.com 

No comments: