Pages

28.2.07

February 28, 2007: Thanh Thúy hạnh phúc vì được yêu người 'đặc biệt'

"Vài mối tình đi qua, ngắn ngủi, hạnh phúc và khổ đau. Cuộc đời màu hồng, có ganh ghét, đua tranh nhưng riêng tôi, những cuộc mua bán kiểu nghệ sĩ - đại gia vẫn chưa từng gặp phải. Tôi thiếu một người cha để biết thế nào là chở che, nhưng những người đàn ông bên tôi vẫn luôn là điểm tựa vững chắc", chị tâm sự.

Học cách mỉm cười

Một đứa con gái mồ côi cha từ năm 9 tuổi, vậy mà không phải vất vả kiếm ăn từng bữa, lớn lên xinh xắn, vui tươi, đó chẳng phải là một may mắn sao? Điều đầu tiên tôi nhận ra ở cuộc đời này, thật giống những gì đã được học từ ngày còn nhỏ: "trong may có rủi, trong khổ đau có hạnh phúc".

Sống trong gia đình cô quạnh, ngôi nhà không có đàn ông, mái tôn dột cũng mẹ sửa, ống nước hư cũng mẹ làm... gánh nặng cuộc đời trút xuống đôi vai gầy bé nhỏ của mẹ. Mẹ cho tôi mọi thứ, nhất là mẹ đã cho tôi nụ cười, thứ không dễ tìm trong một gia đình cô quạnh. Tôi đã nhào nặn nó, tập luyện nó bằng chính nghị lực cá nhân.

Diễn viên Thanh Thúy. Ảnh: Người Lao Động.

Tôi hay cười và vui vẻ, lắm lúc khiến người ta nhận xét. "Con bé Thúy hồn nhiên vô tư quá", và cả đôi khi "Nó không sâu sắc đâu"... Tại sao tôi phải giống những đứa trẻ mồ côi cha trong phim, trong truyện và ngay trong cuộc sống hằng ngày: lặng lẽ, khép kín, hay là thử đời, phá phách. Chẳng lẽ như vậy là sâu sắc? Tôi thương mẹ. Tôi muốn đem đến thật nhiều niềm vui cho mẹ.

Khi ai đó có điều khó khăn, phiền muộn, tôi giúp họ vượt qua để họ cùng cười với tôi. Tôi nghĩ đó mới là sâu sắc. Còn biết bao số phận kém may mắn như tôi, thiếu hẳn tình thương cao dày của cha vẫn sống vẫn vươn lên. Tôi ca hát, tôi vui chơi. Phần lớn thời gian khi đi học, tôi gom hết cho mình những gì đúng nghĩa của một tuổi thơ hồn nhiên đầy ắp tiếng cười.

Lần đầu tiên nhận ra vận may của mình lại là ngày tôi... thất bại trong cuộc thi Giọng ca vàng Mực Tím (năm 1998). Nhìn các bạn được đứng trên sân khấu, tôi buồn. Nhưng chẳng bao giờ tôi buồn lâu, cứ như ông trời không cho mình rầu rĩ vậy. Báo Mực Tím mời tôi chụp ảnh bìa. Được chụp ảnh thì còn gì bằng, tôi có thể đứng vài giờ đồng hồ chỉ để được mọi người khen "Thanh Thúy ăn ảnh lắm". Cái tính nhí nhảnh đôi khi làm người ta phát ghét lại thành ra hay. Những ngày đầu, có khi chỉ chụp không công vẫn thấy thích. Nghĩ lại vẫn còn thấy vui, đúng là tuổi "tím" thì niềm vui cũng "tím". Bây giờ liệu còn được bao người xem trọng những thành công như thế?

Làm quen... trái đắng

Vận may lại lần nữa mỉm cười, nhưng lần này đã mang thêm điều tiếng. Tôi đoạt giải Mai Vàng cho Diễn viên phụ xuất sắc năm 2000, vai bác sĩ Vân trong Blouse trắng. Đó cũng là kỷ lục của giải khi lần đầu tiên diễn viên phụ nhỏ tuổi nhất đoạt giải.

Cái gì đến quá sớm, quá nhanh cũng vấp phải sự hồ nghi, thậm chí phẫn nộ. "Mày không xứng đáng. Tao thừa biết mày mua giải rồi". Khi nhận giải thưởng, tôi mới 18 tuổi. Tuổi 18, với tôi vẫn là tuổi thơ vô lo, hồn nhiên vui sống. Nhưng đối với một diễn viên, đó cũng là tuổi bắt đầu phải hứng chịu những lời xúc xiểm. Sáu năm trước, họ có biết tôi nỗ lực thế nào, bằng cả năng khiếu và quá trình tự học mà thi đậu trường Cao đẳng Sân khấu - Điện ảnh? Chẳng lẽ một con nhỏ có hoàn cảnh bình thường như tôi lại có thể mua cả cái chức thủ khoa ngày ấy.

Đến đây, tôi mới hiểu người ta muốn nói "mua bán" cái gì. Tôi vẫn cười. Cười vì nhận ra mình thành công bằng tài năng thực sự thì sao không cười đi.

Vài mối tình đi qua, ngắn ngủi, hạnh phúc và khổ đau. Cuộc đời màu hồng, có ganh ghét, đua tranh nhưng riêng tôi, những cuộc mua bán kiểu nghệ sĩ - đại gia vẫn chưa từng gặp phải. Tôi thiếu một người cha để biết thế nào là tình thương chở che, nhưng những người đàn ông bên tôi vẫn luôn là điểm tựa vững chắc.

Khi chia tay bạn trai, chúng tôi vẫn coi nhau như bạn. Mỗi khi đau đớn đến bật khóc, tôi tự hỏi sao ông trời bắt tội mình quá, tại sao cứ yêu nhau để rồi lại phải chia xa? Gặp anh Thịnh, tôi lại lần nữa cảm ơn cuộc đời đã ban cho tôi hạnh phúc, để bây giờ tôi được thương yêu một người đàn ông "đặc biệt"... Đặc biệt không phải vì anh là đạo diễn giỏi, một nghệ sĩ có tài mà vì anh tốt bụng và chân thành. Mặc dù có nhiều người gièm pha, không tin tình yêu này, mặc dù sóng gió có thể đến với hai đứa, nhưng khi nghĩ về tương lai, về mối tình "ly cà phê sữa" này, trái tim tôi luôn đầy xúc cảm tin yêu và hy vọng những điều tốt đẹp.

Những thử thách trước mắt không làm tôi chùn bước. Rất nhiều người không tin vào sự may mắn và luôn cho rằng mình bất hạnh. Còn tôi, những trái ngọt đã gặt hái cho phép tôi tin tưởng. Cuộc đời là những ngày dài hy vọng và hãy luôn phấn đấu giành cho mình phần may mắn.

Thanh Thúy

(Theo Mỹ Thuật)

No comments: