Pages

28.2.07

February 28, 2007: Nắm tay và làm tình

Đây là một bài viết của tác giả Nữ Vương (1979- Đài Loan), vốn dĩ cái tựa chị Trang Hạ đã đặt cho bản dịch chính là “Nắm tay và làm tình” nên tui quyết định giữ luôn làm tựa bài viết này chứ không sửa lại.

Mời mọi người thưởng thức!

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Có một người bạn tôi thổ lộ, cô ấy yêu anh bạn trai suốt một năm, mà mới chỉ nắm tay, còn chưa hề hôn. Tôi hỏi cô bạn, thế giờ là năm nào, cô ấy trả lời là năm 2004. Cô ấy không còn trinh, cô ấy từng có bạn trai, nhưng cô ấy chấp nhận chỉ nắm tay người yêu mới suốt một năm, mà vẫn chưa vội hôn.

Từng có người bạn viết một bài, nói con trai thường nắm tay cô ấy lúc đi qua đường, lúc đi dạ hội, lúc đi xem phim ma ở rạp, và bảo cô, nắm tay hay không nắm tay rất quan trọng.

Tôi nhớ về khi còn yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên quan đến cái nắm tay.

Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, dường như lúc đó là tuyên bố: "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở.

Tôi rất thích người bạn trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.

Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi.

Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, lúc lái ô tô, anh sẽ buông tay phải ra nắm lấy tay phải tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của một người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.

Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.

Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa. Mà có thể tình yêu sẽ bắt đầu từ một cái hôn, hoặc là ta có thể làm tình với một người con trai, rồi mới yêu anh ta.

Hoặc thậm chí, cái gì cũng đã "trao" rồi, nhưng vẫn không hề yêu anh ta một chút nào.

Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể đồng ý hôn một cô gái, làm tình với cô ta, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám đông.

Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là một cái gì quan trọng và cần thiết.

Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ xác thịt khó thực hiện nhất.

Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào.

Ngược lại, chúng ta có thể rất dễ làm tình với một người nào đó, nhưng chúng ta lại rất khó nắm tay một cách giản dị và thiết tha với họ.

Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, đại đa số là tôi chủ động nắm lấy tay họ.

Họ vì là người chững chạc, trưởng thành, nên không còn bột phát và chủ động, tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Mặc dù tôi là một cô gái rất tự tin năng động, nhưng tôi rất cần bạn trai chủ động, anh hãy cho tôi sức mạnh để tôi yêu anh đi.

Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế? Phụ nữ dù đã chững tuổi, hay còn thơ ngây, cái phụ nữ cần rất giản đơn.

Có nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm? Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy, bước đi thập thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.

Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn phân loại tình cảm theo thứ tự này: Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve - làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ?

Không đâu.

Thật sự là không đâu.

Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?

Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành.

Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.

(Trang Hạ lược dịch)

từ diễn đàn Saycoo - Đài Loan

February 28, 2007: Thanh Thúy hạnh phúc vì được yêu người 'đặc biệt'

"Vài mối tình đi qua, ngắn ngủi, hạnh phúc và khổ đau. Cuộc đời màu hồng, có ganh ghét, đua tranh nhưng riêng tôi, những cuộc mua bán kiểu nghệ sĩ - đại gia vẫn chưa từng gặp phải. Tôi thiếu một người cha để biết thế nào là chở che, nhưng những người đàn ông bên tôi vẫn luôn là điểm tựa vững chắc", chị tâm sự.

Học cách mỉm cười

Một đứa con gái mồ côi cha từ năm 9 tuổi, vậy mà không phải vất vả kiếm ăn từng bữa, lớn lên xinh xắn, vui tươi, đó chẳng phải là một may mắn sao? Điều đầu tiên tôi nhận ra ở cuộc đời này, thật giống những gì đã được học từ ngày còn nhỏ: "trong may có rủi, trong khổ đau có hạnh phúc".

Sống trong gia đình cô quạnh, ngôi nhà không có đàn ông, mái tôn dột cũng mẹ sửa, ống nước hư cũng mẹ làm... gánh nặng cuộc đời trút xuống đôi vai gầy bé nhỏ của mẹ. Mẹ cho tôi mọi thứ, nhất là mẹ đã cho tôi nụ cười, thứ không dễ tìm trong một gia đình cô quạnh. Tôi đã nhào nặn nó, tập luyện nó bằng chính nghị lực cá nhân.

Diễn viên Thanh Thúy. Ảnh: Người Lao Động.

Tôi hay cười và vui vẻ, lắm lúc khiến người ta nhận xét. "Con bé Thúy hồn nhiên vô tư quá", và cả đôi khi "Nó không sâu sắc đâu"... Tại sao tôi phải giống những đứa trẻ mồ côi cha trong phim, trong truyện và ngay trong cuộc sống hằng ngày: lặng lẽ, khép kín, hay là thử đời, phá phách. Chẳng lẽ như vậy là sâu sắc? Tôi thương mẹ. Tôi muốn đem đến thật nhiều niềm vui cho mẹ.

Khi ai đó có điều khó khăn, phiền muộn, tôi giúp họ vượt qua để họ cùng cười với tôi. Tôi nghĩ đó mới là sâu sắc. Còn biết bao số phận kém may mắn như tôi, thiếu hẳn tình thương cao dày của cha vẫn sống vẫn vươn lên. Tôi ca hát, tôi vui chơi. Phần lớn thời gian khi đi học, tôi gom hết cho mình những gì đúng nghĩa của một tuổi thơ hồn nhiên đầy ắp tiếng cười.

Lần đầu tiên nhận ra vận may của mình lại là ngày tôi... thất bại trong cuộc thi Giọng ca vàng Mực Tím (năm 1998). Nhìn các bạn được đứng trên sân khấu, tôi buồn. Nhưng chẳng bao giờ tôi buồn lâu, cứ như ông trời không cho mình rầu rĩ vậy. Báo Mực Tím mời tôi chụp ảnh bìa. Được chụp ảnh thì còn gì bằng, tôi có thể đứng vài giờ đồng hồ chỉ để được mọi người khen "Thanh Thúy ăn ảnh lắm". Cái tính nhí nhảnh đôi khi làm người ta phát ghét lại thành ra hay. Những ngày đầu, có khi chỉ chụp không công vẫn thấy thích. Nghĩ lại vẫn còn thấy vui, đúng là tuổi "tím" thì niềm vui cũng "tím". Bây giờ liệu còn được bao người xem trọng những thành công như thế?

Làm quen... trái đắng

Vận may lại lần nữa mỉm cười, nhưng lần này đã mang thêm điều tiếng. Tôi đoạt giải Mai Vàng cho Diễn viên phụ xuất sắc năm 2000, vai bác sĩ Vân trong Blouse trắng. Đó cũng là kỷ lục của giải khi lần đầu tiên diễn viên phụ nhỏ tuổi nhất đoạt giải.

Cái gì đến quá sớm, quá nhanh cũng vấp phải sự hồ nghi, thậm chí phẫn nộ. "Mày không xứng đáng. Tao thừa biết mày mua giải rồi". Khi nhận giải thưởng, tôi mới 18 tuổi. Tuổi 18, với tôi vẫn là tuổi thơ vô lo, hồn nhiên vui sống. Nhưng đối với một diễn viên, đó cũng là tuổi bắt đầu phải hứng chịu những lời xúc xiểm. Sáu năm trước, họ có biết tôi nỗ lực thế nào, bằng cả năng khiếu và quá trình tự học mà thi đậu trường Cao đẳng Sân khấu - Điện ảnh? Chẳng lẽ một con nhỏ có hoàn cảnh bình thường như tôi lại có thể mua cả cái chức thủ khoa ngày ấy.

Đến đây, tôi mới hiểu người ta muốn nói "mua bán" cái gì. Tôi vẫn cười. Cười vì nhận ra mình thành công bằng tài năng thực sự thì sao không cười đi.

Vài mối tình đi qua, ngắn ngủi, hạnh phúc và khổ đau. Cuộc đời màu hồng, có ganh ghét, đua tranh nhưng riêng tôi, những cuộc mua bán kiểu nghệ sĩ - đại gia vẫn chưa từng gặp phải. Tôi thiếu một người cha để biết thế nào là tình thương chở che, nhưng những người đàn ông bên tôi vẫn luôn là điểm tựa vững chắc.

Khi chia tay bạn trai, chúng tôi vẫn coi nhau như bạn. Mỗi khi đau đớn đến bật khóc, tôi tự hỏi sao ông trời bắt tội mình quá, tại sao cứ yêu nhau để rồi lại phải chia xa? Gặp anh Thịnh, tôi lại lần nữa cảm ơn cuộc đời đã ban cho tôi hạnh phúc, để bây giờ tôi được thương yêu một người đàn ông "đặc biệt"... Đặc biệt không phải vì anh là đạo diễn giỏi, một nghệ sĩ có tài mà vì anh tốt bụng và chân thành. Mặc dù có nhiều người gièm pha, không tin tình yêu này, mặc dù sóng gió có thể đến với hai đứa, nhưng khi nghĩ về tương lai, về mối tình "ly cà phê sữa" này, trái tim tôi luôn đầy xúc cảm tin yêu và hy vọng những điều tốt đẹp.

Những thử thách trước mắt không làm tôi chùn bước. Rất nhiều người không tin vào sự may mắn và luôn cho rằng mình bất hạnh. Còn tôi, những trái ngọt đã gặt hái cho phép tôi tin tưởng. Cuộc đời là những ngày dài hy vọng và hãy luôn phấn đấu giành cho mình phần may mắn.

Thanh Thúy

(Theo Mỹ Thuật)

Chuông reo là …cởi... bắn




Chuông reo là …cởi
333 magnify

Đang ngồi hăng tiết vịt đánh bài, điện thoại reo, nhấc máy, nghe réo “Nghi, đi xem phim ở Diamond, đang đợi đó nhen” “Được chị, miễn đừng có nhảm nhí như Võ Lâm Truyền Kỳ thôi” “Hông biết, còn xuất chiếu phim này, cái gì reng bắn đó” “Em tới liền”. Chạy ù tới, được đón ngay cổng, “Ê Nghi, nghe nói phim này nhiều cảnh “hot” lắm, tới 50% lận, xem thử coi sao, L. nãy giờ nó nghe nói mà muốn nóng người…híhí” “Ok, để em chuẩn bị máy chụp hình đem vô rạp”. Lại nghe chị khác nói “toàn mấy em bốc lửa, sexy”. Mình đang mặc áo có dòng chữ “Glasses are sexy” nghe nói cũng phải dòm lại chính mình.

Coi phim xong rồi, nội dung phim cũng nhớ loáng thoáng nhưng mà tên phim thì nghĩ là hông cần phải nhớ, chỉ cần nhớ “Chuông reo là…cởi (đồ)” hay phim “Xem là thấy…cuổng trời”. Tên nào cũng hay, phen này thì Chương Tử Di mà có diễn mấy cảnh “hot” như trong Dạ Yến thì bái phục nha.

Đây là 3 cô gái thuộc phe thiện, chỉ “tắm tiên” một lần mà bị đưa hình lên mạng, rất tội nghiệp. Tội nghiệp hơn nữa là chị Minh Thư đóng vai nữ vận động viên bắn súng mà suốt ngày diện áo hai dây, cổ áo rộng tới…rún, tội lắm, cứ ngồn ngộn da thịt theo góc quay như tấm bia bắn súng cho người ta ngắm vô vậy. Còn mấy em khác thì cứ nhúng mình trong nước rồi nhảy tưng lên cho thấy ngực trần qua làn nước cho hấp dẫn, cho mờ ảo.

Còn đây là phe ác, gồm một nhân vật nam khoái sờ, khoái xé áo quần và một nữ khoái khoe, khoái cởi, lúc nào cũng chỉ thấy diện áo lót và quần sóc sát háng (không sát hơn được nữa), công nhận chân cô ấy dài và ngực cô ấy thì cứng ngắc…huhu. Tất cả các nhân vật nữ, cô nào cô nấy có cái bụng mỡ ứ lại và nhão nhẹt mà khoái mặc đồ hở, quay phim không biết hay sao cứ chọn quay, thấy như đang làm món thịt mỡ dưa “hành” người xem.

Không chỉ có nữ cởi đồ mà nhân vật nam cũng vậy. Các bạn có nhận ra diễn viên trong ảnh không? Gợi ý một chút: anh ấy là một nam ca sĩ, MC của chương trình “Hát với ngôi sao”. Câu trả lời nhận được tức khắc ngay trong rạp chiếu phim, tui nghe một em gái xem phim ngồi cách tui 3 hàng ghế rú lên đầy kích động “Trời ơi, Nguyên Vũ…xấu như thú” (cái này là thiệt 100%).

Chỉ có một cuộc nói chuyện thôi mà diễn phải rất công phu như vầy nè

Màn 1: cởi áo ra

Màn 2: nói chuyện nhưng quay cái ngực

Màn 3: leo vô bồn tắm ngồi nói chuyện như nhớ đưa ngực lên trên mặt nước cho dễ quay

Hai nhân vật phe ác này mỗi lần xuất hiện cứ vuốt ve, sờ mó nhau, lao vô nhau và vật nhau ra hun hít là mỗi lần tui nổi da gà cùng với tiếng bình luận dưới rạp cứ vang lên "Dơ quá" "Ghê quá" "Ớn quá" của các em tuổi teen. Thấy mấy cảnh đó cứ nhớp nhớp làm sao ấy.

Toàn những góc quay từ dưới…mông trở lên để diễn tả cái sự gợi cảm. Nói chuyện điện thoại cũng được quay như vậy mà ca sĩ trong phòng thu cũng quay y chang như vậy dù chẳng ăn nhập gì.

Điểm đặc biệt của bộ phim này là rất nhiều cảnh diễn ra trong bồn tắm

Mưu kế được nghĩ ra trong bồn tắm, hả hê cũng trong bồn tắm, nói chuyện điện thoại cũng phải leo vô bồn tắm ngồi mới nói được, ý tưởng lạ ghê

Sự tức giận, bất lực, thất vọng cũng ở bồn tắm. Kéo hình thêm 10 cm bạn sẽ thấy ngay mà! (^_^) Phim nói vậy đó.

Chết cũng phải trần truồng mà chết trong bồn tắm. Hay ở chỗ cô này tự tử chết mà hoa xếp rất đẹp, có lẽ mấy bạn cô trong lúc tinh thần khủng hoảng, bấn loạn quá nên ngồi xếp hoa là cách giảm xì – trét...híhí.

Vì bạn chết oan ức, tất cả bắt đầu lên kế hoạch truy tìm hung thủ. Tui thấy cảnh quay này đẹp, như mấy tay cao bồi viễn tây chuẩn bị lên đường truy sát, có cảnh này là thấy tạm ổn nhất thôi vì cô nào cô nấy mặc đồ kín như bưng, nhưng rất lịch sự.

Đây, nàng Minh Thư - nữ vận động viên bắn súng trong phim- nghe điện thoại của kẻ thù mà cứ khiến người xem nhìn áo của nàng có "cái đó lấp ló...", kiểu này thì tui nói đâu có ngoa.

Sau đó, nàng đòi xách súng đi bắn chết mấy kẻ thuộc phe ác

Nhưng khi xem cảnh Minh Thư vật lộn với Phi Thannh Vân trên xe, tui nghĩ không cần phải cầm súng bắn chi cho uổng đạn, cứ đập cái ngực của Minh Thư vào mặt Phi Thanh Vân, chẳng chóng thì chầy cũng chết vì…ngạt thở. Hỏi mấy anh trai coi làm vậy có hay hơn không?

Ở nhà, cô ca sĩ bị Nguyên Vũ tấn công, xé áo xong mới lụm được cây súng của nàng Minh Thư và thế là ...Đùng, tiêu tùng tên đàn ông thích sờ.

Hết phim, vô nhà vệ sinh, nghe mấy em khác nói với nhau “Phim gì như phim cấp 3” “Dở quá, má nó, vô duyên”. Tui thì thấy được, quá hấp dẫn, quá nóng, đến nỗi bây giờ nghe chuông điện thoại reo tui cũng muốn... cởi....ahahhah

Nhóc em ra khỏi rạp hỏi "bây giờ xem xong chị làm gì", tui chỉ vô cái máy chụp hình “Về nhà đẩy hình sex lên mạng em à”…Nó cười he hé khoái trá.

-------------

Tư vấn: khi đi xem phim “Chuông reo là…cởi”, mong quý bạn bè, anh chị em cứ chọn những hàng ghế gần màn ảnh mà ngồi xem để “đừng bỏ qua cái sự sung sướng ấy”

7.2.07

February 07, 2007: Fim hay sap chieu

Ghost Rider
Adblock








Wednesday February 7, 2007 - 06:34pm (ICT)